8 thg 8, 2007

TẢN MẠN 07.08.2007


Tối nay ra khỏi nhà thấy nhẹ nhàng quá
Hôm nay Sài gòn đẹp quá nhỉ
Gió nhẹ, trời cao
Trong lòng lại thấy thanh thản
Không như mấy bữa trước trời mưa, chán
Cái không khí này khiến mình thích lang thang
Chạy qua con đường mới rộng thênh thang
Mọi người vẫn hối hả
Nhưng sao mình thấy thanh bình vậy
Cái bàu rau muống và mấy cái nhà lụp xụp nằm sau những bụi cây
Có cả những bụi chuối
Chúng là một góc nhỏ còn sót lại kế bên những tòa nhà cao lớn
Vòng đi vòng lại chỗ đó 2 lần để tận hưởng mùi của ngày xưa!
Đi tiếp
Lơ đãng với những cảm xúc
Bỗng nhận ra cái gì quen lắm
Đang lạc vào một con đường nhỏ nhưng rộng và thẳng hơn rất nhiều con hẻm
Những ngôi nhà hai bên đường thấp, nhỏ
Lạ và xa lắm với những con đường mình vẫn đi
Tự dưng mơ về một ngôi nhà nhỏ
Phải chăng trong mình đang có những thứ quá lớn
Nên đôi khi phải mơ về những thứ nhỏ xinh để cân bằng
Nhưng dù sao cũng chỉ một phần, vì trong sâu thẳm vẫn là con người trầm lặng
Thiếu một cái gì đó rất lớn về tình cảm
Muốn đi tìm nhưng lại sợ!
Lấy nỗi sợ để bao biện cho sự hèn
Hồi chiều ngồi với thằng bạn, nó nói tụi mình "muộn" quá
Nghe cũng lạ vì từ muộn ý nói tới chưa có người yêu
Ngồi so sánh với tụi 9X bây giờ thấy mình càng muộn và càng già
Tối qua cũng như nhiều buổi tối khác luôn bị những suy nghĩ trăn trở ám ảnh
Không ngủ được và đói, dậy nấu mì ăn
03h
Thấy ánh trăng hắt vào của sổ, tiến lại gần cửa sổ
Trời cao và xanh quá, những đám mây trắng đang bay rất nhanh về chân trời
Hết đám này tới đám khác
Cũng giống như tối nay, hối hả nhưng sao bình yên đến thế!