3 thg 9, 2011

TẢN MẠN 2-9

Đang ngủ thì mấy ông anh rể nhà bà con đập dậy, bước xuống thấy biển và người không là người. Mở điện thoại thấy 2h40 sáng, thì ra mấy cha nội nhậu trong rừng điều, cao su và đất đỏ xong hứng lên phóng xe ra Vũng Tàu chơi. Ta không nhậu nằm trên xe ngủ nên chẳng biết sao chăng đất trời gì, lần đầu tiên tới Vũng Tàu mà không có dự tính và biết trước.

Vũng Tàu đêm nay không ngủ, bãi biển không thấy cát chỉ thấy người, tiếng sóng biển bị át bởi âm thanh của xe cộ và tiếng người. Một không khí khác xa với ta hồi xưa ngồi trên cafe Ô cấp, sến với biển đêm và những con tàu xa lắc. Cảnh vật không gian, thời gian khác xa nhau nhưng trong lòng ta chẳng khác mấy. Trống rỗng!

Nhắn tin good morning cho một "người dưng" đang đi chơi lễ ở đây rằng ta cũng đang có mặt ở đây. Mấy ông anh ông thì ngủ, ông thì kêu đồ nhậu tiếp, ta thì chẳng có hứng thú nên lang thang hòa vào dòng người trên con đường ven biển sầm uất. Đang đi vô tình quay lại bắt gặp một gương mặt làm cho ấn tượng, nàng đi cùng cô bạn. Bạn thường hay bạn tình ta không biết và cũng chưa quan tâm nhưng các trai khác thì khi cua một cô gái đi cùng một cô gái thì cẩn thận nha.

Đôi mắt dẫn đôi chân ta cứ thế bước theo, có lẽ ta theo dấu chuyên nghiệp hơn hàng trăm kẻ chuyên nghiệp trên phim. Ta bước sau, có lúc rất gần có lúc mất hút nhưng chẳng cần chạy vội vã đi tìm, đôi lúc cố tình lướt qua đủ để nghe những cuộc điện thoại của nàng. Sau một đoạn đường dài nàng rẽ vào một con đường nhỏ, nàng đứng lại để qua đường, ta cũng trong tư thế đó nhưng chẳng bước đi. Chỉ đứng lại nhìn theo, có thể ta nhát hoặc quá già để chạy theo kiếm một cớ làm quen hay đơn giản chỉ muốn giữ một chút xao xuyến như là hương hoa thoáng qua?

Trong đầu ta chỉ toàn những câu hỏi trống rỗng...