7 thg 2, 2013

TẾT NAY EM KHÔNG VỀ


Chiều của những ngày cuối năm chạy một vòng quanh vùng ven thành phố, lòng man mác buồn, cái buồn của sự trống vắng. Dừng chân bên một bờ kênh nhỏ khi hoàng hôn đang buông xuống trên bãi cỏ và những rặng cây phía cuối trời. Một chút gió của chiều ngoại ô cũng đủ se sắt chạm tới tận đáy lòng ta, cái lạnh từ trong người khiến ta phải rùng mình rồi chợt nhận ra gai ốc rổi từ bao giờ. Bây giờ không còn là nỗi buồn man mác nữa mà đã chạm tới nỗi buồn thăm thẳm, nhớ em da diết. Lúc này chỉ muốn đánh đổi mọi thức để được một lần bàn tay chạm lấy bàn tay, bờ môi quấn lấy bờ môi. Bàn tay nứt nẻ và bờ môi khô héo của anh do quá mẫn cảm với thời tiết hay thiếu hơi ấm của em?

Giờ này năm trước hai ta đang tay trong tay trên chuyến xe cuối năm về với gia đình, là lần thứ hai cùng nhau về quê ăn tết. Cũng là lần thứ hai anh anh thất hứa không ra nhà thăm em, hai lần em thất vọng tràn trề vì bao nhiêu háo chuẩn bị đón anh vậy mà... Em chỉ biết chạy ra biển, lúc này chỉ có biển mới hiểu được cảm giác của em, tuyệt vọng, cô đơn và mong manh. Gió biển mùa này chắc cũng không lạnh, không mặn đắng như lòng em. Bài học trân trọng những gì đang có sao anh cứ học hoài mà chưa thuộc, để khi mất đi rồi cứ ân hận. Anh đã có hai cơ hội để có nhiều kỷ niệm nhiều thời gian với em hơn nhưng lại vô tình chối bỏ.

Năm nay em không về, bố mẹ và các anh chị chắc đang héo mòn vì nhớ em. Năm sau em cũng sẽ không về, anh lại một lần nữa thất hứa đưa con và em về chơi ngoại. Lòng anh càng xót xa và ân hận, đáng lẽ anh không nên lấy em đi của bố mẹ và các anh chị.

Hai ba con nhớ em!