2 thg 3, 2013

CẢM ƠN CON

Chưa bao giờ có cảm giác nhớ ỦN như hôm nay! Đi giao hàng xong chạy qua quận 7, nơi gốc cây tán rộng mát cả 1 góc ngã tư, hồi tưởng những giây phút vui, buồn, giận hờn, hài hước mà ba và mẹ đã có. Chạy về nhà, đường khuya lạc lõng giữa dòng xe cộ, phóng thật nhanh có thể để về được ôm Ủn, được đọc sách cho Ủn nghe, kể chuyện sư tử và khỉ (câu chuyện do ba tưởng tượng ra), cho Ủn nhõng nhẽo một chút trước khi ngủ.

Ít ra cuộc đời đã không lấy đi của ba tất cả, ba vẫn còn Ủn để nhớ, để thương, để quay về tìm nơi bình lặng sau cơn sóng dữ. Có nơi để tìm chút hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng là tất cả với ba bây giờ. Thật đáng sợ khi không còn gì bám víu trong dòng nước dữ, con người ta sẽ để mặc cho dòng đời cuốn đi. Mọi cảm xúc như vỡ nát nghẹn ngào, trái tim sẽ chai sạn từ đây. Ba sẽ thành kẻ đầu đường xó chợ, hay có thể là kẻ tâm thần dĩ vãng, phước đức hơn thì ăn mày cửa Phật, hay tệ hơn ai mà biết... Cảm ơn con đã níu ba lại để không gục ngã, để hôm nay nhận thấy tim mình còn thổn thức vì con.
Ba yêu con!