22h30' ngày 12/06/2012
Buồn và tủi thân quá. Từ lúc kết hôn tới giờ thấy anh thay đổi thật. Anh chẳng còn sự lãng mạng quan tâm và để ý tới mình nữa. Anh cứ lúc nào cũng chỉ công việc và quên mất là có một người vợ nữa. Mình thì lúc nào cũng chỉ lo lắng cho anh thôi. Còn anh chỉ có mỗi công việc. Thời gian anh giành cho riêng mình giờ chẳng còn nữa. Anh cũng chẳng chở mình đi chơi hay dạo phố như trước kia nữa. Bây giờ mình thèm được đi chơi và thèm được anh giành cho mình chút thời gian trong ngày.
Ngoài bàn làm việc và gian bếp chẳng còn có ai làm bạn với mình nữa. Muốn đi chơi cùng bạn bè cho thoải mái thì lại sợ anh ở nhà đói không có ai nấu cơm. Mình lúc nào cũng chỉ có mỗi mình anh. Còn anh thì chỉ có mỗi công việc thôi. Mình buồn và cũng khóc nhiều lắng chẳng dám tâm sự cùng ai mà cũng chẳng thể nói được với anh. Vì mình biết có nói với anh, anh cũng chỉ nói là anh có nhiều việc. Tại sao ai cũng sắp xếp được giữa công việc và gia đình còn anh thì không?
Chẳng biết bình trạng anh đi làm về trễ này còn tiếp diễn tới khi nào nữa. Mình biết bình buồn như thế này sẽ ảnh hưởng đến em bé nhiều lắm. Nhưng thật sự trong lòng rất tủi thân và cô đơn. Anh làm về mệt rồi cứ một mạch ngủ tới sáng chẳng còn để ý coi vợ làm gì và khi nào thì ngủ. Anh cũng chẳng ôm vợ ngủ như mọi khi, cũng chẳng còn hỏi tới em bé nữa. Mình muốn về quê mà nhào vô ôm mẹ mình, chui vô vòng tay của mẹ mà khóc cho đã. Mình muốn những buổi chiều được cùng anh lang thang công viên hay một nơi nào đó mà chẳng phải lo lắng gì. Đi học về thấy mấy người có bầu được chồng chở đi thật là hạnh phúc. Giá như đừng cưới nhỉ. Cưới rồi anh khó tính hơn nhiều, gia trưởng hơn nhiều. Ăn cái gì cũng không ngon, hay mình là một người vợ bất lực nhỉ. Vì giờ anh bảo nấu ăn cũng không được, ngoại hình cũng không được, anh cũng chẳng còn nhìn mình như trước nữa. Anh thay đổi rồi!
Lâu lắm rồi mới lại ngồi viết như thế này. Đã thề là không viết nữa nhưng chẳng có dám chia sẻ với một ai cả. Khó chịu quá! Mình mệt quá, cả tinh thần và thể xác, nhưng anh chưa về, nằm cũng đâu có ngủ được. Mình lúc nào cũng hiểu cho anh, vì anh phải bận làm việc nữa. Nhưng anh chẳng chịu hiểu rằng cái gì cũng có mức độ và phạm vi, có hiểu và thông cảm nhiều đi chăng nữa thì cũng đến một lúc nào đó không chịu nổi. Bây giờ em bé chưa ra đời, mai mốt em bé mà ra đời nữa, mà anh cũng không nghĩ đến gia đình, lúc nào cũng công việc thì khó mà đảm bảo sự hạnh phúc của gia đình. Vì bao nhiêu gia đình tan nát chỉ vì tập trung công việc mà quên mất sau lưng còn có một gia đình của mình nữa. Mong rằng anh sớm nhận ra điều đó để mình còn có thể hạnh phúc.