30 thg 6, 2014

CHỦ NHẬT CỦA HAI BA CON

Tối qua thức khuya vừa coi đá banh vừa làm việc, nên chủ nhật ngủ nướng. Nàng ỦN dậy sớm chạy vào ra rả bên tai "ba ơi, (đi) chơi. Chơi, ba ơi". Kêu bên này ba quay qua bên kia nên nàng chạy vòng là leo lên giường, cầm tay kéo rồi kêu "ui cha, ui cha. Dậy, dậy". Mắt nhắm mắt mở dậy đánh răng rửa mật rồi xếp mùng mền để dắt ẻm ý đi chơi. Bước ra tới cửa bà nội nhét cho hai ba con một ổ bánh mì. Ba ăn vỏ con ăn ruột, bánh mì gì mà vỏ không được có chút ruột ẻm ăn không đã nên ba phải ráng xé cả lớp ruột sát vỏ cho ẻm ăn. Cầm đống vỏ bánh mì trong tay mà ngán ngẩm, rất may dẫn ỦN đi tới chơi với đám chó con trong xóm không ngờ tụi nó khoái vỏ bánh mì. Thế là ba nàng dùng vỏ bánh mì hối lộ đám chó khỏi sủa để cho nàng tha hồ thích thú, trầm trồ chỉ trỏ rồi rượt theo vài con. Đám chó con lớn lẹ thiệt, mới như ngày hôm qua đây mà giờ đã lớn gấp đôi.

Nàng ỦN cũng vậy, mới ngày nào còn lọt thỏm trên tay ba, miệng nhỏm nhẻm ò eo khóc đòi sữa. Bây giờ đã bi bô "ba Tuấng ơi, sựa đâu", chân thì chạy lon ton khắp nơi. Cũng sẽ chẳng ngạc nhiên gì khi một mai nhìn lại ẻm đã là thiếu nữ. Không biết khi đó ẻm còn chịu cho ba dắt đi chơi không nữa! Thôi thì kệ, nghĩ hơi xa rồi, nàng ý đang một tay kéo ba, một tay chỉ đi coi cá.

Dắt nàng ý đi một vòng coi cá hoa lá cỏ, chim chuồn đủ kiểu rồi vòng về. Tới gần bể nước của chung cư thấy nhiều bạn, ba biết ngay nàng sẽ kêu "lên, lên". Chạy một vòng, ba dụ nàng đứng dưới tán lá của cây (không biết tên) vươn qua trên bể nước. Nàng vào vị trí là ba cầm ngay cành cây giũ nước mưa còn đọng lại trên lá xuống. Nàng giơ tay che đầu và đứng hình một lúc rồi chạy ra chu cái mỏ chỉ "mưa, mưa", ba thì nhăn răng cười khoái chí.

Chơi được lúc thì mây tan, mặt trời bắt đầu le lói. Ba nhảy xuống quay lưng cạnh mép bể nước, nàng bước tới ôm cổ để ba cõng về. Tới nhà, ba lăn ra giường nghỉ mệt, chưa đầy 5 giây nàng đã bi bô "ngôi nhà bí mặc". Thế là phải tung mền ra làm ngôi nhà cho nàng ý, cái mền nhỏ không đã như cái mền mọi khi ba vẫn làm nên nàng stop lại rồi lôi cái mền mà ba đang kê cầu rồi kêu "đổi, đổi". Hôm nay cúp điện nên chơi một lúc nóng không chịu nổi, nàng đứng dậy kéo mùng ra chơi trò tàng hình. Nàng chui vô mùng để tàng hình mà chân nàng lòi ra lộ liễu. Ba không thấy nàng đây cả phải hỏi hết bạn mèo, bạn heo, bạn vịt rồi cả em bé nữa mới biết được cái chân kia là của nàng. Ba gãi gãi vò lòng bàn chân hỏi mà nàng vẫn im re, đành dùng biện pháp mạnh cà râu nàng mới cười ré lên chui ra khỏi mùng. Ba được thế tiến tới cà cổ và ngực nàng, nàng cười nắc nẻ chống đỡ. Đẩy được đầu ba ra nàng lấy tay chà vào cằm nàng kêu "râu, râu". Cái giường bây giờ trở về y chang lúc vừa ngủ dậy, mùng mền vương vãi, con thì gác chân lên ba, ba thì gác chân lên tường.

Buổi chiều trời mưa xong, sân banh vắng hơn thường lệ nên cái ý định cho nàng nghịch ngợm và nhột chân trên cỏ nhân tạo mới có cơ hội thực hiện. Dưới mưa lất phất, nàng đứng hình khi lần đầu tiên tiếp xúc với lớp cỏ nhựa và hạt cao su. Rồi bắt bầu rón rén, rồi thích thú với những bước chạy và cuối cùng là phấn khích dẫm dẫm trong những vũng nước ở những chỗ trũng. Nhìn nàng dẫm dẫm thấy hình ảnh y chang mẹ nàng, một sự hồn nhiên không thể lẫn vào đâu. Lại bị trôi ngược về thời gian, nhưng không phải là những kỷ niệm với mẹ nàng mà trôi xa hơn về thời thơ ấu của ba nàng.

Câu ca "em chưa đi trên cỏ non, chưa từng mát rượi bàn chân" cứ văng vẳng trong đầu ba nàng. Không gian của bài hát nam bộ và không gian thời thơ ấu của ba nàng xa nhau vời vợi mà không hiểu sao nhập lại thành một. Trường mẫu giáo của ba nàng nằm bên kia ngọn đồi của khu nhà tập thể. Ngôi trường có 2 dãy nhà được nối với nhau bởi một cái sân rộng ở giữa. Đầu sân có một cây lớn mọc giữa sườn đồi thoai thoải. Phía sau 2 dãy nhà là 2 con đường ôm theo sườn đồi để đi từ bên này ngọn đồi qua bên kia. Đám trẻ thường chạy thẳng từ sân qua cái cây lên đỉnh đồi rồi rẽ về một trong hai đường để về nhà. Sau cơn mưa, những vũng nước lấp xấp trên đám cỏ cạnh con đường về nhà chỗ ba nàng nghịch đùa và tạt nước. Cái cảm giác dẫm lên đám cỏ trong cái mát rượi của nước mưa thật là khó tả, cỏ mềm hơn bao giờ hết. Mùi cỏ tươi hòa quyện với mùi đất, mùi nước làm cho ba nàng tan chảy vào tự nhiên. Bây giờ mỗi khi nghĩ lại các cảm giác đó y như là được gột rửa hết mọi bụi trần. Nên cũng dễ hiểu tại sao ba nàng dễ nổi da gà vì câu hát đó. Nhất định ba nàng sẽ cho nàng đi trên cỏ non để mát rượi bàn chân.

"Cha đưa em đi học ngôi trường xa,
Đôi chân em bé nhỏ sợ lấm bùn, cha ngồi xuống cõng em cha nói cỡi ngựa ngựa phi."